Luân Tâm

95. hết hơi


Núi tan rừng rã mây rơi
Biển sôi trường hận sông sôi mộng lành
Hoa đau hết mật để dành
Sâu nuôi phấn dưỡng đau cành không chim!
Lửa trần cháy sém áo tiên
Nửa đêm trăng khóc trước hiên đợi chờ
Thất tình hờn nhạc giận thơ
Đường mưa đường nắng chia bờ tương tư
Nước trong bỗng đục quá hư
Dòng trôi dòng nổi đau như dòng chìm!
Chỉ mành sợ lạnh lỗ kim
Phơi càng kiến cánh lim dim mắt cò
Đếm hoài cát nhỏ bụi to
Chia cơm hành khất bo bo mang về
Giận ai mây bỏ sơn khê
Thương đi tay trắng ghét về chân không
Nửa đời vượt biển lội sông
Nửa đời đất khách nát lòng cố hương
Nửa đời thiếu nợ văn chương
Nửa đời tù tội nửa tương thiếu cà!
Tàn đêm lửa cháy tình ca
Tàn ngày trở mặt thịt ta bỏ mình!
Chiều thương thay áo bẹo hình
Vào ra cửa gió nửa tình nửa tang
Cuồng tâm quái ngữ nghênh ngang
Hai con mắt rớt hai đàng trắng đen
Bến nào lạ? Thuyền nào quen?
Vòng say trốn kiếm tắt đèn không yên!
Càng no càng đủ càng ghiền
Tai to mặt lớn tham thiền vô tri
Lên voi xuống chó cũng tùy
Sát bờ hố thẳm không ghì ngựa điên
Tan mồ nát mả tổ tiên
Vườn mây nhà khói tổ chim nở bùn
Muỗi trong mùng muỗi ngoài mùng
Máu khô hết máu vi trùng ăn nhau!
Xe trước chậm xe sau mau
Giật mình còn tưởng chiêm bao gạt mình
Nửa đường cầu ván sút đinh
Dành hơi ấm bụng thuyền tình hết hơi...
Luân Tâm

MD 05/24/06

Được bạn: vdn 16.4.09 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "95. hết hơi"